Hy vọng rằng, đến một thời điểm nào đó, nỗi buồn cũng dần tan biến và còn lại trong bạn chỉ là những kỷ niệm ngọt ngào cùng tình cảm trìu mến mà bạn đã từng được sẻ chia với một sinh vật bé nhỏ, dấu yêu...
Đầu năm nay, tôi đã mất đi thú cưng yêu quý của gia đình mình, một chú mèo giống Burmese có tên là Smeagol. Mặc dù Smeagol đã hơn 20 tuổi và cũng đã yếu đi nhanh chóng trong vài năm qua, nhưng khi phải chấp nhận nó sẽ ra đi mãi mãi vẫn là một điều vô cùng khó khăn.
.jpg)
Sau khi Smeagol qua đời, tôi cảm thấy thật xa lạ khi quay trở về ngôi nhà nơi chúng tôi đã lớn lên cùng nhau từ lúc nó còn là một chú mèo con và tôi vẫn chỉ là một cậu bé. Rất nhiều nơi đã ghi dấu những đường nét, hình ảnh của Smeagol. Tôi mong chờ lại được thấy nó chạy luẩn quẩn xung quanh mình, nằm phơi nắng trên phần sàn gỗ tràn ngập ánh mặt trời hay ngước gương mặt nhỏ đầy mong đợi lên nhìn tôi – thường là với suy nghĩ rằng tôi sẽ đổ đầy thêm thức ăn trong đĩa của nó.
.jpg)
Có lẽ một phần trong tôi sẽ không bao giờ ngừng hy vọng lại được thấy Smeagol trong nhà, cũng như không bao giờ mất đi cảm giác xúc động sâu sắc khi nghĩ tới sự ra đi của nó. Thực tế là, chẳng có gì đúng hay sai trong việc đau buồn cả. Nỗi thương tiếc trong lòng mỗi người là thuộc về từng cá nhân, cũng như mối quan hệ tình cảm riêng giữa họ với mèo cưng của mình. Và vì thế, mỗi người có thể suy nghĩ hay phản ứng lại với nỗi buồn theo một cách rất riêng.
Nguyên Anh
Theo Nanapet